Thông tin: Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật (Truyện full) Nội dung truyện Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao của tác giả Thảo Nhiên - Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô ghì chặt tay anh, ghé sát môi vào bên tai người đàn ông: "Cố thiếu gia, anh giả vờ như thế có vui không?"
Quân Dao dựa người vào ghế xe, gật đầu. "Ừm". "Mấy chuyện nhỏ nhặt đó đừng bận tâm, CỐ thị có thể giải quyết êm xuôi mà". "Hình như có kẻ cố tình nhằm vào Cố thị, tôi đã đọc báo rồi, chúng ta dìm tin xuống, đẩy tin đính chính lên thì bên đó bọn họ
Chương 1: Biến cố kinh người. Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí
Chương 17. Quân Dao chần chừ một chút rồi ngồi xuống, dù sao CỐ Tư Bạch cũng đang bị thương nặng, nếu chẳng may anh muốn giở trò gì, cô cũng đối phó được. Huống hồ nhiệm vụ của cô là chăm sóc anh, đó không chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, mà còn là tự do nửa đời
Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa , chương 119 của tác giả Thảo Nhiên cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
XMIL.
Đọc thử chương 1 Link đọc Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ chạy. Đến bây giờ cô vẫn run bần bật. Quân Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử trùng. Nhưng điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố - một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả nước. Chưa hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”. Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm năm. Cô muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện gì. Cô chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố? Ba năm ở trong tù, cuộc sống của Quân Dao vô cùng khổ sở, bị đánh đập, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Từ một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, có học thức, giờ đây người cô gầy gò, yếu ớt. Suốt thời gian đó người nhà cô cũng không hề đến thăm lần nào. Chỉ có bố cô có gọi điện hỏi thăm một lần, ông nói rằng cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được thả ra. Hôm nay, Quân Dao đang bị sốt, cả người đau đớn, những chị cả trong tù biết cô là thiên kim nhà giàu thì luôn tìm cách bắt nạt, đánh đập, cô đang sốt cũng bị sai làm việc vặt. Đúng lúc này, quản giáo mở cửa nhà giam, dẫn Quân Dao ra. Quân Dao vậy mà được thả. Cô thậm chí không tin đây là sự thật. Bố của cô, Quân Khải đến đón cô về, còn sai người chuẩn bị quần áo cho cô tắm rửa sạch sẽ. Quân Khải giải thích rằng năm đó cô một lúc đắc tội với hai gia tộc giàu có, nên ông ta không cách nào giúp cô được. Ba năm trôi qua, sóng yên biển lặng ông ta mới tìm cách cứu cô được. Quân Dao vô cùng cảm động, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, cô ôm lấy Quân Khải mà khóc. Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang lên. “Diễn cảnh cha con tình thâm thật là cảm động. Mau chuẩn bị đi, ngày mai đưa dâu rồi đó.” Là mẹ kế của cô – Trương Như Ngọc. Năm đó bà ta là tiểu tam phá hoại gia đình cô, khiến mẹ cô vì đau buồn mà qua đời từ sớm, bỏ lại mình cô bơ vơ sống trong gia đình này. Theo sau Trương Như Ngọc là Quân Tú Anh, em gái cùng cha khác mẹ của Quân Dao. Trên tay Quân Tú Anh xách mấy túi đồ các thương hiệu lớn, cô ta ngồi xuống sofa, vắt chéo chân. “Chị gái, chị mau chuẩn bị đi, mai nhà họ Cố qua đón dâu rồi.” Quân Dao ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Quân Khải do dự một chút, rồi nói với Quân Dao rằng người nhà họ Cố xem bát tự, thầy nói rằng bát tự của Quân Tú Anh hợp với Cố đại thiếu gia nên họ muốn thành hôn xung hỉ. Quân Dao càng nghe càng không hiểu. Cố đại thiếu gia và Quân Tú Anh kết hôn thì cô cần chuẩn bị gì chứ? “Con thay Tú Anh đi đến đó, dù sao hai đứa cũng giống nhau bảy, tám phần, bọn họ sẽ không biết đâu.” Quân Dao sững sờ, thì ra là vậy, bọn họ cứu cô ra khỏi tù hóa ra là vì muốn cô trở thành vật thế thân cho Quân Tú Anh. “Cha, chẳng phải Cố đại thiếu gia nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi, gia thế lại hiển hách, hà cớ gì phải cần con thay Tú Anh gả cho anh ta?” Quân Tú Anh nhìn ngắm móng tay màu hồng vừa mới làm, nói giọng khinh bỉ. “Đó là chuyện trước đây. Chính chị là người gây ra tai nạn khiến anh ta biến thành người thực vật rồi, chị nhanh quên thế!” Một tiếng sét nổ ầm trong đầu Quân Dao. Người năm đó cô đâm trúng chính là Cố đại thiếu gia? Cô khiến anh ta thành người thực vật ư? “Đúng vậy, vì con gây ra tai nạn nên mới khiến Cố đại thiếu gia trở thành người tàn phế như bây giờ, con cũng nên có trách nhiệm với việc đó. Thay vì ở trong tù chịu khổ chịu sở, bây giờ con qua đó chăm sóc anh ta, như vậy cũng coi như chuộc được một phần lỗi.” Quân Khải lên tiếng. Quân Dao thẫn thờ ngồi nhìn ba người bọn họ. Bọn họ nói không phải không có lý, là cô gây ra những chuyện đó. Nếu không nhờ có “chuyện tốt” này thì bây giờ cô vẫn đang phải ăn cơm tù, bị đánh đập, hành hạ. Quân Dao suy nghĩ một lát, rồi cô ngẩng đầu, nói. “Cũng được, nhưng con muốn gả cho anh ta với thân phận của chính con, không phải kẻ thay thế của bất cứ ai.” Quân Tú Anh bật cười rũ rượi. “Chị mơ tưởng gì thế, là bát tự của tôi hợp với anh ta nên Cố gia mới chọn tôi. Nhưng vì tôi không muốn sống cả đời với một tên què nên mới đến lượt chị. Chị tưởng chị là ai mà đòi ra điều kiện? Hay chị muốn lại bị tống vào tù, sống với lũ chuột bọ đó?” Quân Dao mím môi nhìn Quân Tú Anh, đứa em gái cùng mẹ khác cha này của cô từ nhỏ đã cậy thế ức hiếp cô, luôn lên mặt tranh giành mọi thứ. Lần này chắc chắn vì cô ta không muốn lấy thiếu gia nhà họ Cố nên mới năn nỉ Quân Khải cứu cô ra khỏi tù, để đóng giả làm cô ta. Quân Dao cắn chặt răng, dù sao cô cũng không còn đường lui, đành gật đầu đồng ý, nói một chữ ngắn gọn. “Được.” “Như vậy với mày cũng đã là quá may mắn rồi.” Trương Như Ngọc bĩu môi, kéo Quân Tú Anh lên lầu thử đống đồ mới mua. Quân Khải nhìn Quân Dao, muốn nói gì đó lại thôi, rồi ông ta cũng bỏ lên lầu, để lại Quân Dao một mình ngồi giữa phòng khách. Sống trong căn nhà này, chỉ có ba người bọn họ là người thân, còn cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là cái gai trong mắt mẹ con Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh. Vậy thì chi bằng đến Cố gia làm thiếu phu nhân, là phúc hay là họa, còn chưa nói trước được!
Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d675b761e05b945 • 2023-06-13 034819 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d675b761e05b945 • Your IP • Performance & security by Cloudflare
Quân Dao đang ngồi học bỗng dưng có một bàn tay vòng qua, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, rồi bàn tay tiến lên, chạm lên nơi trập trùng bên Dao tức giận đánh mạnh vào tay anh, rồi trừng mắt nhìn anh.“Anh làm gì vậy hả? Em đang học hành chăm chỉ để kiếm tiền nuôi anh đó.” Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên tóc cô.“Em chê anh rồi à?”.“Ai chê anh anh suốt ngày giở trò không đứng đắn thì có”.“Vợ ơi, anh đói bụng rồi.” Quân Dao liền quay người, đứng dậy.“Vậy em đi nấu cơm, hôm nay anh thích ăn gì?” “Được chọn món hả vợ?” Quân Dao nhìn anh, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô bật cười.“Anh làm như em bắt nạt anh thích ăn gì, bây giờ em biết nấu nhiều món lắm rồi.” Mặc dù vẫn sống ở Dao Uyển nhưng số lượng vệ sĩ và giúp việc đã giảm đi tối đa, bây giờ hai người họ sống thong dong ở đây, chuyện bếp núc đều do một tay Quân Dao đảm nhiệm, cô ở nhà họ Quân phải làm rất nhiều việc, vậy nên nấu ăn không làm khó được cô.“Em cho anh chọn thật à? Thế anh chọn ăn em.” Nói rồi Cố Tư Bạch tiến lên một bước, bế bổng cố Dao đánh đánh vào tay anh, kêu lên.“Bỏ em xuống, bỏ em xuống mau ban ngày đó, nhỡ ai nhìn thấy thì sao?” “Anh đóng cửa hết rồi, yên tâm.” Cố Tư Bạch đặt cô xuống giường, bắt đầu tỉ mỉ hôn lên môi, lên mặt Dao bất lực mặc kệ này dạo gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, sức lực dồi dào, sau lần đó, bây giờ không ngày nào cô không mệt chết đi sống lại với anh, dường như đối với Cố Tư Bạch bao nhiêu cũng không đủ vậy.“Ai bảo em bắt anh nhìn gần ba mươi năm nay, lần đầu tiên cũng trao em rồi, giờ em phải chịu trách nhiệm với anh.” Quân Dao dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông lạnh nhạt, xa cách mọi người như Cố Tư Bạch vậy mà lại có bộ mặt trẻ con, chuyên làm nũng như thế cô cũng hiểu, đàn ông chỉ trẻ con, làm nũng với người anh ấy thực sự yêu, thực sự tin tưởng mà cảm thấy chưa bao giờ cuộc sống của mình vui vẻ, viên mãn như bây giờ, cả ngày đều ở bên người mình yêu, cùng nhau tận hưởng cuộc tiếng đồng hồ sau, hai người nằm trên giường, Quân Dao gối đầu lên tay Cố Tư Bạch.“Tu Bach.” “Hửm?” “Ngày kia là sinh nhật em.” “Anh biết rồi, nhất định sẽ có quà thật to cho đứa bé bụ bẫm, em thấy thế nào?” Quân Dao đập vào ngực anh, trừng mắt.“Ai thèm, anh thích thì tự đi mà sinh” “Hì hì, anh và em cùng lao động mà.” “Không đùa nữa, em muốn đến một nơi.” “Em muốn đi đâu?” Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, thì thầm Dao đang ngồi học bỗng dưng có một bàn tay vòng qua, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, rồi bàn tay tiến lên, chạm lên nơi trập trùng bên Dao tức giận đánh mạnh vào tay anh, rồi trừng mắt nhìn anh.“Anh làm gì vậy hả? Em đang học hành chăm chỉ để kiếm tiền nuôi anh đó.” Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên tóc cô.“Em chê anh rồi à?”.“Ai chê anh anh suốt ngày giở trò không đứng đắn thì có”.“Vợ ơi, anh đói bụng rồi.” Quân Dao liền quay người, đứng dậy.“Vậy em đi nấu cơm, hôm nay anh thích ăn gì?” “Được chọn món hả vợ?” Quân Dao nhìn anh, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô bật cười.“Anh làm như em bắt nạt anh thích ăn gì, bây giờ em biết nấu nhiều món lắm rồi.” Mặc dù vẫn sống ở Dao Uyển nhưng số lượng vệ sĩ và giúp việc đã giảm đi tối đa, bây giờ hai người họ sống thong dong ở đây, chuyện bếp núc đều do một tay Quân Dao đảm nhiệm, cô ở nhà họ Quân phải làm rất nhiều việc, vậy nên nấu ăn không làm khó được cô.“Em cho anh chọn thật à? Thế anh chọn ăn em.” Nói rồi Cố Tư Bạch tiến lên một bước, bế bổng cố Dao đánh đánh vào tay anh, kêu lên.“Bỏ em xuống, bỏ em xuống mau lên. Đang ban ngày đó, nhỡ ai nhìn thấy thì sao?” “Anh đóng cửa hết rồi, yên tâm.” Cố Tư Bạch đặt cô xuống giường, bắt đầu tỉ mỉ hôn lên môi, lên mặt Dao bất lực mặc kệ này dạo gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, sức lực dồi dào, sau lần đó, bây giờ không ngày nào cô không mệt chết đi sống lại với anh, dường như đối với Cố Tư Bạch bao nhiêu cũng không đủ vậy.“Ai bảo em bắt anh nhìn gần ba mươi năm nay, lần đầu tiên cũng trao em rồi, giờ em phải chịu trách nhiệm với anh.” Quân Dao dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông lạnh nhạt, xa cách mọi người như Cố Tư Bạch vậy mà lại có bộ mặt trẻ con, chuyên làm nũng như thế cô cũng hiểu, đàn ông chỉ trẻ con, làm nũng với người anh ấy thực sự yêu, thực sự tin tưởng mà cảm thấy chưa bao giờ cuộc sống của mình vui vẻ, viên mãn như bây giờ, cả ngày đều ở bên người mình yêu, cùng nhau tận hưởng cuộc tiếng đồng hồ sau, hai người nằm trên giường, Quân Dao gối đầu lên tay Cố Tư Bạch.“Tu Bach.” “Hửm?” “Ngày kia là sinh nhật em.” “Anh biết rồi, nhất định sẽ có quà thật to cho đứa bé bụ bẫm, em thấy thế nào?” Quân Dao đập vào ngực anh, trừng mắt.“Ai thèm, anh thích thì tự đi mà sinh” “Hì hì, anh và em cùng lao động mà.” “Không đùa nữa, em muốn đến một nơi.” “Em muốn đi đâu?” Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, thì thầm hỏi..
Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió” Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi? Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.“Tư Bạch, có chuyện gì thế?” Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện” Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc? Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng khách. Trương Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.“Phụt!” Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?” Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.” “Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân” Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng.“Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.” Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son mắt Cố Tư Bạch thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế? Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia? Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không? Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.“Vâng.” “Ngồi kia đi.” Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà Tuyết Thanh bất giác nghiến lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?” Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.“Cha.” Cố Tư Bạch chào.“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó ta liếc nhìn toàn bộ người trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió” Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi? Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.“Tư Bạch, có chuyện gì thế?” Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện” Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc? Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.“Phụt!” Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?” Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.” “Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân” Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng. “Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.” Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son mắt Cố Tư Bạch thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế? Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia? Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không? Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.“Vâng.” “Ngồi kia đi.” Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà Tuyết Thanh bất giác nghiến lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?” Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.“Cha.” Cố Tư Bạch chào.“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó ta liếc nhìn toàn bộ người trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”.
truyện cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao